Tag It Winner’s Post
Thank you for all your fabulous entries into our Tag It Challenge. So who is the lucky winner of this $50 voucher?
Here are your random numbers:
39
Timestamp: 2015-12-16 15:10:12 UTC
the lucky winner is Gloria Lee!
and this is Gloria’s gorgeous tag!
Please email us so we can explain how you can claim your prize. The address is on the sidebar.
luv
Lols and the Dt x x x
Oh Happy Dance Congratulations
congrats!
Congratulations!
Hồi nhỏ , chị hay thắc mắc không biết là mùa xuân về thì hoa mai mới nở.
Hay là hoa mai nở thì mùa xuân mới về. Nhưng rồi thắc mắc
đó nhanh chóng bị lãng quên bởi khí trời mùa xuân.Chị được
sắm đồ Tết , được đi chơi , vui nhất là
được nhận lì xì. Những phong bao vẻ son làm chị ham thích.
Chị thường dành tiền lì xì để mua đồ chơi , có khi mua
tập sách , có lúc mua quà vặt. Tiền lì xì ở quê
không lớn nhưng ngày tết chẳng thể thiếu lì
xì. Nó đã trở thành luật bất thành văn. Mỗi khi nhận bao ngồi
lì xì , chị em chị lại nhận xét số tiền trong phong bao đỏ.
Hễ có ai ngồi lì xì ít hay nhiều hơn so với số tiền thông
thường thì họ lại phẩm bình. “Cô Hai nay giàu
thế”. “Bác Ba sang trọng vậy mà lì
xì bèo quá”… cha mẹ chị đã Hai ba lần nhắc.
Đó chỉ là lộc tết.
Chị rời quê lấy chồng trên thành thị. Nay đã là cái tết thứ ba chị
không về nhà ăn tết. Chị bận với đủ lý do.
Nhớ năm đầu tiên chị lấy chồng.
Về quê tết nhất , chị rộn ràng sắm sửa đủ thứ quà mứt.
Chị cố tình mua quà nặng trĩu. Chị không quên bỏ bao ngồi lì xì thật to với
số tiền hơn mức trung bình. Chị phớn phở tự đắc vì là dân thành thị , nhà chồng lại khá giả , chị phải mua quà và ngồi lì xì cho xứng tầm.
Khỏi phải nói , Nhà ở chị tự hào thế nào.
Qùa tết toàn những thứ sang trọng. Chị hớn hở ra mặt.
Năm sau , chị không hồi trang ăn tết vì đứa con còn non tháng ngày.
Má chị telephone lên nói Quần chúng ở quê đều nhắc
chị. Chị thấy chạnh lòng.
Năm thứ hai , chị telephone báo không hồi trang
ăn tết được. Chồng chị bận sự vụ ngoại bang không về kịp ,
thằng bé con lại quá nhỏ. Má chị nén tiếng thở dài.
Năm nay chị lại phôn báo không về quê ăn tết.
Chồng chị đã đặt vé đi du lịch xứ chùa Vàng.
Má chị nén buồn: ừ. Vậy thôi.
Đang lúi cúi dọn dẹp nhà cửa , chị nhận được phôn của má dưới quê gọi lên:
– Tết này về đi con. Bố mẹ biết hết cả rồi.
– Gì ạ? Má nói gì con không hiểu?
– Hôm rồi thằng Tí chú Năm lên thành phố.
Nó nói thấy phu phụ con… cha mẹ biết hết rồi.
Con ơi. Tết về nhà… có gia đình.
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì hết. Phải về. Phải quê
con ạ. Tết là dịp sum họp…
Chị chỉ nghe tới đó rồi khóc nấc lên. Vì thể
diện mà ba năm rồi chị không hồi trang ăn tết.
Thật ra , Nhà ở chồng chị đã khánh kiệt từ lâu.
Ngôi nhà lớn phải bán đi. Thất gia chị phải ra ở trọ.
Công ti vỡ nợ , chồng chị phải bán hàng dạo ngoài đường.
Làm gì có công tác? làm chi có tiền mà đi du lịch?
thật ra , chị không khổ đến mức không có tiền về quê.
Nhưng tính chị vốn chuộng hình thức. Về quê
ngày tết chẳng thể không có quà. Về quê
ngày tết không thể không lì xì? Mà đâu thể quà tượng trưng?
lì xì hình thức được. Chị không muốn bị Quần chúng coi thường , cười
chê. Thế là chị viện đủ lý do để không phải về quê ăn tết.
Những cánh mai đi hàng đầu đã hé nụ. Dòng người rộn rã về quê đón tết.
Lòng chị nao nao. Khao khát trở về nhà
, nhớ quê , nhớ bố mẹ , nhớ không khí quê ngày
tết. Mọi năm , chị đều lập mưu hoạch tiết kiệm để
cuối năm có tiền hồi trang đón tết. Chị sẽ mua quà
thật to , lì xì thật đáng với cái danh dân thành thị.
Nhưng rồi cuối năm , bao nhiêu việc phải cần đến tiền. Chị đành lỡ hẹn giấc mơ
quê ngày tết.
Còn mấy ngày giáp tết , phu phụ chị cố bán cho hết số hàng.
Chị định kiếm thêm chút tiền để hồi trang.
Chị dằn lòng chỉ mua quà và lì xì hợp khả năng.
Quan yếu là chị được về quê , được sống trong không khí
quê ngày tết.